Nữ kỹ sư Hứa Thúy Lan được quay lại làm việc và nhận lại số lương trong suốt 2 năm bị cho thôi việc. Và quan trọng hơn, nhà báo đã đem lại danh dự, niềm tin vào công lý cho những con người như nữ kỹ sư Hứa Thúy Lan.
Sau này, nhà báo Kim Cúc, Minh Đức và chị Hứa Thúy Lan đã trở thành những người bạn thân thiết.
Hơn 8 năm làm Chủ nhiệm CLB Nhà báo nữ Việt Nam, Tổng Biên tập đặc san Bút Nữ, nhà báo Kim Cúc dành tất cả thời gian cho hoạt động báo chí- một công việc chị vô cùng đam mê và tâm huyết. Chị và Ban Chủ nhiệm CLB thường xuyên tổ chức các chuyến đi thực tế cho các nhà báo nữ. Từ các chuyến đi đến Sơn La, Lai Châu, Lào Cai, thăm nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn, viếng 10 cô gái thanh niên xung phong hy sinh ở Ngã Ba Đồng Lộc… là những cuộc trải nghiệm đầy thú vị đối với các nhà báo nữ. Cũng từ những chuyến đi này, nhiều bài viết, phóng sự đầy chất lửa của các nhà báo nữ đã ra đời, có sức lan tỏa mạnh mẽ trong đời sống xã hội.
5. Giờ đây, sau gần 40 năm dành trọn tình yêu, tâm huyết cho làn sóng phát thanh, nhà báo Kim Cúc tâm sự, đã đến lúc chị muốn có thời gian nhiều hơn dành cho mình, cho bạn bè và người thân. Chị muốn được thảnh thơi để được chiêm nghiệm về cuộc sống với tất cả sự bình yên trong tâm hồn.
Nhiều người vẫn nghĩ rằng, nghỉ hưu thường làm cho con người già đi bởi sự hụt hẫng. Nhưng đối với nhà báo Kim Cúc, điều này dường như không phải thế. Chị trẻ và đẹp hơn với vẻ đẹp hồn hậu vốn có. Đôi mắt chị luôn lấp lánh ánh nhìn ấm áp mà bất cứ ai gặp chị, đều cảm thấy ấm lòng và yêu hơn cuộc sống này.
Cũng có lẽ vì tình yêu cuộc sống, con người, yêu hết thảy mọi thứ trên đời, mà trong căn hộ xinh xắn của chị luôn tỏa ra một sự ấm cúng đến lạ kỳ. Từ những chiếc đồng hồ, những con thú bằng đá, bằng gỗ ngộ nghĩnh, đến những con búp bê hay những ông thần tài mà chị đã kỳ công mang về từ những chuyến đi công tác ở trong nước và nước ngoài, đều như được chị thổi vào đó một sức sống. Tất cả cùng chuyển động, cùng tạo nên không khí ấm áp đầy yêu thương. Mọi thứ trong căn nhà đối với chị đều đáng yêu. Vì chị luôn tâm niệm rằng, mỗi căn nhà đều có một sự sống, một số phận như con người vậy.
Trong căn hộ của mình, chị trân trọng lưu giữ những kỷ niệm về một thời làm báo phát thanh, để ngày ngày chị có thể đắm mình vào đó, để được trở về với một thời làm báo đầy vất vả nhưng sôi nổi, nhiệt huyết mà chị đã dành trọn cuộc đời cho nó.
“Khi chia tay với bất cứ niềm đam mê nào, ai mà không bâng khuâng nhớ tiếc và lưu luyến. Đam mê nghề nào cũng vậy, đặc biệt là nghề báo, nó đeo đẳng, lôi cuốn người ta cả cuộc đời... Tự sâu thẳm lòng mình, nghề báo với tôi vẫn là máu thịt, tình yêu mãi mãi”- Nhà báo Kim Cúc tâm sự.
Hôm nay đây, ngồi lật giở những bức thư thính giả gửi cho mình, chị lại cảm thấy nghẹn ngào, rưng rưng. Bức thư của Đại tá Nguyễn Thuận ở đảo Trường Sa Lớn cách đây gần 17 năm giờ đây đã ngả vàng theo thời gian, và người viết bức thư này cũng không còn nữa, nhưng bức thư luôn được chị gìn giữ cẩn thận như một báu vật để mỗi khi giở thư ra đọc, chị lại được sống với những ký ức về Trường Sa- vùng biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc.
Đã 17 năm trôi qua. Năm ấy, chị là một trong những nhà báo nữ đầu tiên ra Trường Sa. Ở đây, chị nhận biết được vẻ đẹp của người lính đảo. Mỗi cảnh vật, con người nơi đây đều làm cho trái tim phụ nữ của chị run lên vì xúc động. Chị đã rơi nước mắt khi nhìn thấy lá cờ Tổ quốc tung bay trên đảo, chị đã khóc khi được chứng kiến bữa cơm của người lính chỉ có mấy cọng rau, chị đã nghẹn ngào khi sau mỗi bài hát của văn công, người chiến sĩ không có hoa để tặng mà thay vào đó là một nhành phong ba…
Nhà báo Kim Cúc cùng các chiến sĩ hải quân - Ảnh chụp năm 1995
Cảm xúc dâng trào, chị đã viết bài thơ mang tên “Cây phong ba”:
Ở trên đảo không trồng được hoa
Nên chiến sĩ tặng nhành phong ba cho văn công sau câu hát
Nhành phong ba chuyền tay nhau trong nụ cười và ánh mắt
Nhành phong ba tươi tắn giữa biển khơi
Ai đặt tên cho cây, cây ơi
Mà sao đẹp giữa cuộc đời đến thế
Như chẳng hề sợ run trước muôn trùng sóng bể
Như người lính canh trời giữa đảo xa
Ở trên đảo không trồng được hoa
Nên chiến sĩ tặng nhành phong ba cho văn công sau câu hát
“Lý thương nhau” ngọt ngào giọng hát
Và “Người ơi, người ở đừng về”
Trái tim đa cảm của chị như hòa cùng với cuộc sống nhiều thử thách của những người lính đảo. Để đến khi chia tay về đất liền, chị đã rưng rưng khi nhận được lá thư của Đại tá Nguyễn Thuận gửi tới chị: “Tôi rất buồn vì không được trực tiếp nghe bài phóng sự của chị phát trên Đài phát thanh sáng 15/4/1995. Lúc đó tôi đang bận ở công trường. Sau về, tôi được nghe anh em kể lại.
Ai cũng bảo rằng chị Kim Cúc phải có một trái tim yêu thương lính đảo rất lớn mới có thể viết một bài về lính đảo hay đến như thế, sâu sắc đến như thế và tha thiết đến như thế.
…Xin chị đừng ngạc nhiên, khi biết rằng đã 19 ngày nay, không ngày nào ở nhà P4 lại không có người nhắc đến Kim Cúc. Nghe anh em nói về chị, tôi hiểu họ đều quý mến và kính trọng chị.
Họ bảo: Kim Cúc mảnh mai trên dáng vẻ mà mạnh mẽ trên lời văn, dịu dàng, ý nhị trong giao tiếp mà sâu sắc trong nội tâm”.
Nhà báo Kim Cúc là vậy, luôn sống hết mình, cống hiến hết mình vì công việc. Niềm vui được làm việc, được đem những điều tốt đẹp nhất đến cho mọi người, dường như là hạnh phúc đối với chị.
Cũng có lẽ vì thế, dù rằng “một mình, sẽ một mình thôi” nhưng chị luôn luôn nhận được những tình cảm yêu thương, trân trọng và sẻ chia của mọi người dành cho mình.
Đối với chị - đó cũng là hạnh phúc./.