“Người đẹp như hoa cách tầng mây
Ngỡ mây là xiêm áo, ngỡ hoa là dung nhan”
Ảnh: cafef.vn
|
Không hiểu sao khi nhìn những bông Ngọc Lan trắng ngà hình búp măng tí hon, e ấp dưới tán lá xanh mướt sau cơn mưa cuối hạ, đầu thu lại nhớ câu thơ của Lý Bạch nhà Đường. Chưa hết, hương thơm ngọt, thanh khiết của hoa nương theo gió cứ như níu chậm bước chân, để không thể cưỡng lại sự quyến rũ, đưa mắt lên vòm cây, ngắm trong mơ hồ khoảng không, em tinh khôi ẩn hiện, ngẩn ngơ phác một nụ cười.
Tự hỏi, cái búp hoa ngọc ngà kia với mùi thơm ướp cả không gian sao có một lực hút mê hoặc bí ẩn thần tiên đến thế. Một mê tình Ngọc Lan Hà Nội phố. Trắng muốt, e ấp trong vòm lá xanh, vẫn không giấu được hương thơm dịu dàng lan tỏa. Ngọc Lan có mùi hương khá riêng biệt, để cảm nhận từ từ chứ không phải sộc ngay vào khứu giác một cách ồn ào.
Hình như chỉ sau những cơn mưa nghiêng trời đổ từng thác nước xuống hàng cây phố để chuẩn bị sang thu, hoa ngọc lan mới bung nụ giống hàng ngàn viên ngọc nõn nà giữa các mắt lá xanh biếc, kín đáo khoe vẻ đẹp như ngọc quý thanh cao mà đài các, khiêm nhường mà gợi cảm, rải xuống khoảng không hương thơm thoang thoảng thanh mát, nhẹ nhàng ngấm dần để khó mà lãng quên hay lẫn vào mùi hương khác.
Ảnh: cafebiz.vn |
Những người tinh tế, nhận xét hương Ngọc Lan đạt ba tiêu chuẩn đẳng cấp để trở thành loài hoa của thần tiên: Hương hoa vừa lạnh, vừa sâu, vừa bền. Hương lạnh cảm giác thanh nhẹ, giảm những nóng bức cuối hạ. Hương sâu như thấm vào từng tế bào rất khó quên. Hương bền cứ như vây bọc, vấn vít không tan, thậm chí hoa đã héo úa vẫn như còn phảng phất hương thơm.
Tôi từng nghe chuyện liêu trai kể rằng, ở những cây Ngọc Lan cổ thụ hay có yêu nữ xinh đẹp chọn làm nơi lưu thân. Họ mượn vẻ đẹp cao quý và mùi thơm dịu ngọt của hoa Ngọc Lan để mê hoặc và quyến rũ những người đàn ông đa tình, ngay cả khi hoa đã héo rũ thì từng cánh hoa vẫn vương hương không dứt. Đàn ông nên tránh đến gần hoa ngọc lan vào lúc hoàng hôn vì dễ bị mê hoặc. Còn những thiếu nữ lại hay “mượn” chút hương ngọc lan ma mị để giữ chân người mình thương bằng cách ủ hoa trong tấm khăn tay hay cài một đóa Ngọc Lan trên mái tóc…
Ảnh: cafebiz.vn
|
Trong thần thoại phương Tây có truyền thuyết về hương Ngọc Lan, mang nhiều ý nghĩa. Chuyện kể, ngày xửa ngày xưa, các loài cây ban đầu chỉ có lá mà không có hoa, muốn tô điểm cho trần thế thêm phần diễm lệ, Thượng Đế ra lệnh cho Thần Sắc Đẹp dùng tình thương và trí tuệ để vẽ muôn ngàn loài hoa. Vẽ xong, Thần cảm thấy dường như còn thiếu một chút gì đó, và muốn tặng hương thơm cho các loài hoa, nhưng hương chỉ có ít, không đủ chia cho tất cả. Thần quyết định sẽ tặng làn hương quý báu cho loài hoa nào có tấm lòng thiện lương, cao thượng.
Thần hỏi các loài hoa, nếu có hương thơm thì sẽ làm gì? Rất nhiều loài hoa trả lời làm Thần không ưng ý. Tới hoa hồng, Thần hài lòng với câu trả lời: Hoa sẽ nhờ chị Gió mang tặng hương thơm cho nhân gian, và từ đó hoa hồng có hương thơm ngát. Sau khi ban tặng một số loài hoa, Thần chỉ còn một hương thơm cuối cùng, cũng là lúc thấy hoa Ngọc Lan khiêm tốn nép mình ở một vùng đất có nhiều chúng sinh tu hành.
Thần hỏi hoa Ngọc Lan, và hoa suy nghĩ khá lâu, rồi ngập ngừng đáp lời tạ ơn Thần đã không quên hoa, tỏ ý thích được hương thơm, nhưng không muốn nhận. Câu trả lời làm Thần ngạc nhiên hỏi lý do, hoa ngọc lan thưa, muốn mang hương thơm đó ban tặng loài hoa cỏ, nhỏ bé, yếu ớt, thường ngày hay bị hiếp đáp khổ lắm...Thần vô cùng cảm động, hứa sẽ chăm sóc cho hoa cỏ theo cách riêng của đất trời và quyết định ban tặng cho hoa Ngọc Lan phần hương thơm còn lại.
Chính vì có tấm lòng thơm thảo, thương yêu kẻ khác mà từ đó hoa Ngọc Lan nhỏ nhắn, xinh xắn có được mùi hương thanh khiết, làm đẹp cho chính mình và cho cả không gian xung quanh.
Không chỉ hương Ngọc Lan để thương để nhớ, mà ngay cả vẻ đẹp ngà ngọc thanh khiết của hoa cũng như một biểu tượng nét đẹp người con gái phương Đông. Cảm giác những bông Ngọc Lan nằm trong lòng bàn tay, ngỡ như đang ngắm những ngón tay búp măng thiếu nữ đang tỏa hương dịu dàng, đang dần nắm chặt trái tim tôi.
Ảnh: baokhuyennong.com |
Không biết thực hư thế nào, nhưng tôi đã được nắm bàn tay búp măng của em Hà Nội, không phải giấc mộng hoa Ngọc Lan phố, khi cùng em đi dọc đường Thanh Niên, dưới bóng mát những cây Ngọc Lan cổ thụ vào ngày cuối hạ. Đôi khi như ảo giác, em là những bông Ngọc Lan biến hình, những ngón tay ngà của em là búp hoa, cánh hoa lại giống mắt em đang liếc nhìn tôi đắm đuối, hương hoa bủa vây tôi trong một cơn say đam mê …
Tôi như kẻ si dại khi ngắm những cánh hoa Ngọc Lan lả tả rơi xuống giống xiêm áo tiên nữ tung bay trong vũ điệu của Thần Gió, và trong lấp lóa ảo mờ, hình như nụ cười em ẩn chứa nhiều mời gọi, đưa tôi lạc trong một giấc mơ có chút mê tình cuồng si… Bất chợt nghe mơ hồ xa vắng giai điệu ca khúc “Ngọc Lan” của Dương Thiệu Tước, mê đắm, phiêu bồng, ảo diệu:
“Ngọc Lan, dòng suối tơ vương
Mắt thu hồ dịu ánh vàng
Ngọc Lan, nhành liễu nghiêng nghiêng
Tà mây cánh phong, nắng thơm ngoài song
Nét thắm tô bóng chiều, giấc xuân yêu kiều, nền gấm cô liêu…
Ngọc Lan, trầm ngát thu hương
Bờ xanh bóng dương, phút giây chìm sương
Bông hoa đời ngàn xưa tới nay
Rung nhạc đó đây cho đời ngất ngây
Cho tơ trùng đàn hờ phím loan…”
Cuối hạ sang thu, mỗi mùa hoa Ngọc Lan phố như mê tình, khiến quay quắt một nỗi nhớ, như khơi mạch cảm xúc âm thầm len lỏi trong trong trái tim cứ mãi thổn thức, xao động, ấm nóng mối tình đầu với em Hà Nội. Những vuốt ve của cơn gió hoàng hôn cứ mơn man trên mỗi góc phố, con đường mà mối tình đầu đã đi qua và chỉ riêng dành giữ tình yêu cho mình.
Hoa Ngọc Lan, mê tình phố Hà Nội mùa này, biết bao hoài niệm khiến cứ mãi sống với nỗi nhớ đầy lên mỗi ngày trong tim. Bâng khuâng không phải vô tình, tôi đã mang Hà Nội phố suốt chặng đường về phương Nam, để yêu thương, để nhớ nhung cho mối tình đầu ngọt hương Ngọc Lan./.